ĐÔI LỜI TỰ THÚ
Không biết quỷ tha ma bắt hay sao mà tôi và anh Sáu Đức (đã qua đời) là dân kỹ thuật, nét chữ còn chưa ngay, lại thường hay lê la uống rượu với các ông nhà văn, nhà báo nữa không biết? Hễ mỗi lần các ông ngồi lại mí nhau thì thơ văn bay loạn xạ. Tôi cùng anh sáu bất đăc dĩ phải co cụm lại thành một tuyến phòng thủ riêng, nói chuyện kỹ thuật chớ biết gì thơ văn mà chỏ mõm vào!
Không rõ anh sau có hờn giận gì tôi không mà ra đi đột ngột, bỏ thân tôi thơ bơ thất bất chỉ có một mình, lạc lõng giữa chốn văn trường nghiệt ngã.
Biết làm sao được, "ở bầu thì tròn, ở ống thì dài", gồng mình viết thử một bài để có cớ xía mõm vào bàn nhậu xả bớt hơi men. Nín thinh hoài thì chỉ có vỡ bụng chết ngắt có ngày. Vậy là dưới sự cưu mang nâng đỡ của quý ông bạn nhậu, tôi có được một vài bài được đăng, được phát. Từ độ ấy, tôi cố gắng đổi tướng đi, ăn mặc dơ dáy hơn một chút, sao cho phù hợp với một "chòi văn" mới nhớn. Đồng thời còn phải trau giồi mỏ nhọn hơn, sẵn sàng xông vào sát phạt ra trò để "chúng nó" bớt cả vú lấp miệng em. Ngoài ra cũng có thêm vài đồng nhuận bút để bớt xin tiền mua rượu, bớt bị vợ xỉ vả, chì chiếc đủ điều. Con đường dẫn tôi vào chốn văn chương đau thương là vậy! Tôi viết văn cũng nhằm phụ vụ cho sự nghiệp nhậu nhẹt cao cả mà thôi, có gì không phải mong các bác đừng mang em ra chốn văn trường xử trảm màtội nghiệp!
ĐINH VĂN HÙNG
Không biết quỷ tha ma bắt hay sao mà tôi và anh Sáu Đức (đã qua đời) là dân kỹ thuật, nét chữ còn chưa ngay, lại thường hay lê la uống rượu với các ông nhà văn, nhà báo nữa không biết? Hễ mỗi lần các ông ngồi lại mí nhau thì thơ văn bay loạn xạ. Tôi cùng anh sáu bất đăc dĩ phải co cụm lại thành một tuyến phòng thủ riêng, nói chuyện kỹ thuật chớ biết gì thơ văn mà chỏ mõm vào!
Không rõ anh sau có hờn giận gì tôi không mà ra đi đột ngột, bỏ thân tôi thơ bơ thất bất chỉ có một mình, lạc lõng giữa chốn văn trường nghiệt ngã.
Biết làm sao được, "ở bầu thì tròn, ở ống thì dài", gồng mình viết thử một bài để có cớ xía mõm vào bàn nhậu xả bớt hơi men. Nín thinh hoài thì chỉ có vỡ bụng chết ngắt có ngày. Vậy là dưới sự cưu mang nâng đỡ của quý ông bạn nhậu, tôi có được một vài bài được đăng, được phát. Từ độ ấy, tôi cố gắng đổi tướng đi, ăn mặc dơ dáy hơn một chút, sao cho phù hợp với một "chòi văn" mới nhớn. Đồng thời còn phải trau giồi mỏ nhọn hơn, sẵn sàng xông vào sát phạt ra trò để "chúng nó" bớt cả vú lấp miệng em. Ngoài ra cũng có thêm vài đồng nhuận bút để bớt xin tiền mua rượu, bớt bị vợ xỉ vả, chì chiếc đủ điều. Con đường dẫn tôi vào chốn văn chương đau thương là vậy! Tôi viết văn cũng nhằm phụ vụ cho sự nghiệp nhậu nhẹt cao cả mà thôi, có gì không phải mong các bác đừng mang em ra chốn văn trường xử trảm màtội nghiệp!
ĐINH VĂN HÙNG