Chúc mừng năm mới!Nguyễn Minh Sơn: Tôi được giao nhiệm vụ chủ xị Bàn tròn số cuối cùng trong năm, rất vinh dự. Mới đó ta đã có 24 số bàn tròn rồi, theo tôi biết trong trang Đời thế mà vui của anh em mình thì bạn đọc vào mục Bàn tròn là đông nhất, rất vui. Bàn tròn kì này ta có đôi lời chúc mừng năm mới cho vui, coi như là số chào năm cũ đón năm mới vậy.
Tôi xin đưa câu hỏi thứ nhất:
Năm qua là một năm nhiều niềm vui cũng lắm nỗi buồn. Những vấn đề nổi cộm như giáo dục, bạo hành, tham nhũng, lỗ lủng công cộng, tai nạn giao thông, v.v. Tất nhiên ai cũng hy vọng năm sau giảm bớt hơn năm trước. Liệu có giảm được hay không?
Minh hoạ: Khều
Hồ Trung Tú: Xin nói ngay, với sự vận hành bộ máy như hiện nay thì khó mà kỳ vọng một sự thay đổi lớn vào năm sau! Với giáo dục, kỳ vọng lớn nhất là thời kì cách đây năm năm, thế nhưng trước một đòi hỏi thay đổi lớn, mọi chuyện đã không suôn sẻ. Lỗ lủng công cộng và tai giao thông thì các nhà quản lý kỳ vọng vào phép thần kiểu như nhân điện, tâm linh (để tìm lỗ dưới lòng đường) chứ không nhắm đến việc mua máy ra đa xuyên lòng đất thì cũng đừng hy vọng gì chuyện thay đổi. Ngay con rùa ở hồ Gươm, thiêng thế, linh thế, quý thế mà không ai biết nó là đực hay cái, phương án bảo lưu bộ gen của rùa hồ gươm đến nay vẫn chưa ai đề cập đến, đủ biết ta đang rơi vào sự hời hợt như thế nào.
Giao thông TP.Hồ Chí Minh thực sự quá tải ở mức không thể sống được, thế nhưng ngay trên giấy thôi, cũng chưa hề thấy hướng giải quyết điều đó. 5 - 10 năm nữa, phương tiện giao thông tăng lên gấp rưỡi, gấp đôi thì sao? Mấy chuyến tàu điện ngầm và đường vành đai sẽ giải quyết được ư? Tui không tin!
Nguyễn Quang Lập: Bác Tú hơi bị bi quan. Tôi chỉ sợ thái độ bàng quan của các nhà quản lý thôi, chứ nếu họ đã quan tâm thì nhất định sẽ có giải pháp. Trong các vấn đề chú Sơn nêu trên thì riêng giáo dục và tham nhũng là hơi khó vì nó động chạm đến vấn đề gốc, còn các vấn đề khác dù khó đấy nhưng nếu quyết tâm cao thì nhất định sẽ giải quyết được.
Nguyễn Trọng Tín: Tui nhất trí với bác Lập là ta không nên bi quan quá, năm mới năm mẻ đến rồi cũng phải lạc quan tí chút cho nó vui. Là tui đang động viên tui, nói thiệt vấn đề gì tui cũng khá là bi quan. Đừng nói đâu xa, chỉ chuyện cứu cụ rùa hồ Gươm, cái việc trong tầm tay mình mà cả năm nay báo chí kêu la rầm trời vẫn chưa thấy có gì để yên tâm là cụ rùa có thể sống yên ổn. Rất chi là lo.
Võ Đắc Danh: Các bác nói đúng hết, tui nhất trí cái rụp. Tui cũng có tâm trạng như các bác. Năm hết tết đến rồi mình nói chuyện buồn thật không nên, nhưng cơ sở gì để mình tin những thứ chú Sơn nêu rồi sẽ giảm, sẽ hết năm tới. Rất khó. Thôi thì đành cầu mong và hy vong vậy chứ chẳng biết làm thế nào.
Nguyễn Minh Sơn: Vâng. Cầu mong và hy vọng, tôi cũng vậy. Mặc dù thú thật, cho tới thời điểm hiện nay, tôi vẫn có rất ít hy vọng sự thay đổi đột biến những vấn đề nan giải của xã hội. Giáo dục, tham nhũng dù trên diễn đàn vẫn ra rả quyết liệt nhưng đó không phải là chuyện ngày một ngày hai. Chuyện lâu dài phải có chiến lược và cam kết thực hiện chiến lược một cách nghiêm túc. Trên lĩnh vực giao thông, các đô thị ngày chỉ càng tồi tệ thêm. Hà Nội, Sài Gòn… bụi, ồn, kẹt xe, hố tử thần… chính quyền đô thị cứ khắc phục một cách chắp vá và mọi thứ cứ trôi tuột. Chúng ta chỉ chăm chăm vào việc phát triển mà không để ý tới những hệ lụy của nó nên khó lòng thay đổi được.
Nhưng thôi, ta sang câu thứ hai cho nó vui vẻ vậy:
Bà con chúc mừng gì cho Đất nước, cho báo chí nước nhà và cho chính báo ta?
Hồ Trung Tú: Đảng là mùa xuân, là niềm tin, là hy vọng. Trăm sự, mọi sự xin đặt hết vào ban lãnh đạo mới của Đảng. Đảng không cần làm, Đảng chỉ cần thấy đường quang hô một tiếng là toàn dân sẽ làm theo hết. Ví dụ như chuyện giao thông, Đảng chỉ cần hô mọi người góp tiền vào làm đường quốc lộ 1 cao tốc là toàn dân sẽ góp. Đảng chỉ cần hô Hà Nội, tp.HCM đã chật chội quá tải bà con chuyển ra ngoài mà ở... Hì, dụ này chưa chắc bà con đi, nhưng nếu bảo chuyển trung tâm hành chính đi nơi ở mới cho rộng rãi thoáng mát thì mọi chuyện đơn giản và dễ dàng giải quyết vấn nạn giao thông hơn nhiều.Và vì thế tôi xin chúc Đảng ta thật anh minh và quyết đoán trong nhiệm kỳ mới, biết cái đầu mối trong mớ lùng bùng để giật một phát thì mọi chuyện hết rối. Trong đó sự đóng góp của báo chí là một kênh quan trọng, lãnh đạo làm sao để có thể đọc được những bài đóng góp chính xác nhất chứ đừng để rơi vô hư không, uổng.
Nguyễn Quang Lập: Tôi chúc cho đất nước mình ngày càng mở rộng dân chủ, thoả ước vọng của nhân dân. Chúc cho báo chí nước nhà ngày càng vì sự thật, vì dân, vì tương lai đất nước. Nói thì nghe có vẻ sáo rỗng nhưng thực lòng là như vậy.
Nguyễn Trọng Tín: Mọi người chúc Đảng, chúc Đất nước, chúc báo chí nước nhà cả rồi, tôi xin chúc báo ta vậy: Chúc cho SGTT ngày càng được bạn đọc yêu mến, ngày càng tăng số lượng, ngày càng nhiều quảng cáo để lương bổng anh em ngày càng cao.
Võ Đắc Danh: Tui cũng chúc giống bác Tín. Nói thêm chúc năm sau đều nhìn thấy anh em sum họp đầy đủ, không ai bỏ đi, không ai bị điều đi. Đó là lời chúc rất chân thành cuả tui.
Nguyễn Minh Sơn: Ngó vậy thôi chứ đây làcâu hỏi hơi lớn. Cái này Bác Hồ cũng đã từng khao khát rồi, “Ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành”, tôi nghĩ đối với mọi người dân chúc như vậy là đủ. Trên lĩnh vực báo chí, chúc cho mọi tờ báo trường thọ và góp một phần nói lên tiếng nói của dân.
Bây giờ sang câu hỏi dành cho anh em mình:
Nếu có ba điều ước cho bản thân, bà con ước những gì?
Nguyễn Trọng Tín: Chỉ ước cho bản thân có phải không? Vậy thì ba điều ước hơi nhiều. Xưa tui ước được cao ráo đẹp trai, giờ tui chỉ ước có sức khoẻ, luôn luôn có sức khoẻ, vậy thôi.
Võ Đắc Danh: Sức khoẻ, tiền bạc, văn chương, anh em nhà văn mình ai không ước vậy? Tui cũng vậy thôi. Quan trọng nhất là sức khỏe, có đủ tiền để không phải sống khổ ngheo và viết được cái gì mình thích, in được cái gì mình muốn.
Hồ Trung Tú: Cho bản thân chứ không phải cho đất nước à? Kỳ quá hà, ai nói ở đây, ngay lúc giao thừa, áo vét cà vạt, hương trầm nghi ngút trước bàn thờ tổ tiên cũng ước thầm thầm nữa là. Nói chơi vậy, tui chỉ ước một điều thôi: có được tất cả những gì tôi đã ước.
Nguyễn Quang Lập: Hi hi bác Tú ước khôn thế. Tôi ước hơi khác bà con một chút. Tôi bị què chục năm nay do một tai nạn giao thông, nên tôi ước điều một hết què, điều hai hết què, điều ba cũng là hết què. Chấm hết.
Nguyễn Minh Sơn: He he, điều ước thì vô hạn. Có ba điều chưa thấm vào đâu. Năm mới ai cũng ước nhiều nhưng thường thường chẳng được bao nhiêu. Nhưng cho ước thì cứ ước, tôi cũng ước hệt như bà con, có chăng ước thêm cái khoản đẹp trai cho đỡ tủi, người ta khỏi gọi tôi là thổ dân.
Vâng, cuộc chúc mừng năm mới của chúng ta đến đây là hết, chúc các bác năm mới đắc tài đắc lộc đắc vinh. hoa.