HUN HÚT HỌC PHÍ "VÙNG TRŨNG"...Một lớp học ở Trường THCS Đinh Tiên Hoàng (xã An Cư, Tuy An, Phú Yên).Tại nhiều làng quê Việt hiện còn khá nhiều vùng đất mà mỗi con chữ phải đổi quá nhiều mồ hôi và nước mắt phụ huynh, thậm chí cả sự khó xử của những giáo viên quanh chuyện học phí.
Ở đây, tôi muốn nói đến câu chuyện học phí cho các vùng nông thôn khó khăn nằm ngay ở giữa đồng bằng, cạnh quốc lộ 1A nhưng lại là những "vùng trũng" thật sự về giáo dục. Trong lúc, Bộ GDĐT lại đang có đề án tăng học phí lên gấp nhiều lần...
Nỗi khổ của phụ huynh nông thôn...Xã An Cư thuộc huyện Tuy An, Phú Yên nằm bên quốc lộ 1A, hiền hoà như bao làng quê Việt. Ghé vào một quán nước ven đường nhựa để tránh nắng, cái quán tuềnh toàng thuộc thôn Phú Tân.
Chủ quán là chị Năm Hà, có 4 con, trong đó 2 con đang tuổi đi học nhưng 1 đứa đã nghỉ cách đây 2 năm, còn 1 đứa học lớp 8 ở Trường THCS Đinh Tiên Hoàng. Tôi hỏi: "Sao lại cho cháu nghỉ học?"; chị chủ đáp: "Không có tiền nộp học phí, tiền xây dựng trường... chớ sao!".
Trước đó, chị Trần Thị Bích Loan, giáo viên Anh văn của Trường THCS Đinh Tiên Hoàng, có nói với tôi: "Nhiều gia đình ở đây, đến chuyện ăn mặc cho con còn được chăng hay chớ, huống hồ chuyện lo cho đi học. Có phụ huynh khi tôi đến vận động cho con họ đi học trở lại, đã nói té tát: Cô có lo được tiền học, hay cô làm đơn cam kết không thu tiền thì tui mới cho nó đi học! Thiệt hết biết nói sao...".
Xuống đến ven đầm Ô Loan, cuộc sống lam lũ ở đây càng lộ rõ, với những mái nhà tạm sống bám quanh đầm bằng nghề đánh bắt. Vẫn có một vài hộ khá lên nhờ nuôi tôm sú nhưng rồi cũng đều "cụt vốn" do dịch bệnh, đành phải quay lại với mảnh ruộng thường xuyên bị nước biển xâm thực, nhiễm mặn.
Đồng tiền làm ra đã khó nên mọi chuyện chi tiêu ở đây đều phải tính toán, chắt bóp từng đồng. Thế nên mới có chuyện nhiều gia đình khi đến kỳ học phí thì không thể vét được đồng nào trong nhà, cũng không thể mượn được hàng xóm để đóng cho con..., mặc dù mức học phí đang áp dụng không phải là quá cao.
Theo quyết định số 2078/2005 của UBND tỉnh Phú Yên, học phí từ lớp 6 - 9 tăng dần theo từng lớp là 6.000 - 10.000 đồng/tháng/học sinh; thu quỹ xây dựng bậc học THCS là 35.000 đồng/tháng/học sinh (mức thu ở vùng đồng bằng). Như vậy tính ra, mức học phí THCS của mỗi học sinh tại đây mỗi năm chưa đến 100.000 đồng...
Theo chỉ dẫn của cô Bích Loan, tôi tìm đến ngôi nhà mà phụ huynh có câu nói "cô có lo được tiền học cho nó thì tui mới cho đi học". Đó là nhà vợ chồng ông Nguyễn Thanh N - bà Hồ Thị H ở thôn Tân Long, xã An Cư, nằm ở một bãi bồi ven đầm Ô Loan. Ngôi nhà trông không đến nỗi nào so với xung quanh, nghĩa là vách đất, mái tôn, cái sân gạch...; ông N đánh lưới trên đầm, bà H làm ruộng và nuôi heo.
Bà H tiếp tôi khá lơ đãng, nhất là khi nói về chuyện học của em Thường (con bà): "Nó đi học phổ cập rồi, mấy thầy cô tới nói miết... Ôèi, được đến đâu thì được... Học làm gì tốn tiền rồi ra cũng thất nghiệp... Tui chỉ muốn nó ở nhà làm mướn quanh quất rồi cưới vợ thôi...".
Hỏi ra mới biết, cháu Thường (con của bà) mới 13 tuổi... Có thể ai đó sẽ "dị ứng" với kiểu nghĩ của bà H, nhưng nhiều ngày ở An Cư, tôi mới thấy bà H không phải là cá biệt... Để một đứa con đến trường, ngoài nỗi lo học phí, tiền xây dựng trường còn có nỗi lo thất nghiệp...
Giáo viên thu học phí không đạt, cắt thi đua...Thầy giáo Nguyễn Tấn Nam - Hiệu phó Trường THCS Đinh Tiên Hoàng tiếp tôi trong căn phòng giám hiệu chật chội, được dùng chung cho cả hội đồng giáo viên của trường.
Thầy giáo Tô Minh Phụng: "Tôi đã bị cắt thi đua do thu học phí không đạt...". Xoay quanh việc thu học phí, thầy Nam nói: "Việc thu học phí và tiền xây dựng của nhà trường được làm rất chặt chẽ. Kế hoạch thu của từng giáo viên chủ nhiệm gắn vào công tác thi đua theo tháng của nhà trường; nếu giáo viên thu được trên 50% thì được cộng thêm điểm thi đua, 10 điểm trên học kỳ. Nhà trường làm như vậy là để giáo viên chủ nhiệm tích cực hơn trong việc thu học phí và tiền xây dựng trường. Đây là một quy định chung của ngành...".
Nói rồi thầy Nam đưa tôi một văn bản "đốc thu" của Phòng GDĐT huyện Tuy An do lãnh đạo phòng ký ngày 24.11.2005; xin trích nguyên văn: "Kính gửi: Các trường THCS trong toàn huyện. Hiện nay tình hình ngân sách được phân bổ của ngành ta hết sức khó khăn, đến giờ này nhóm mục chi thường xuyên đã hết nhưng phong trào hoạt động của năm học 2005-2006 chỉ mới được 2 tháng.
Trong khi đó dự toán ngân sánh năm 2006 được giao trên cơ sở tính toán của số lao động là biên chế, số còn lại hợp đồng ngoài chỉ tiêu biên chế được giao phải lấy chi thường xuyên để trả lương và các khoản khác theo lương do đó cũng hết sức khó khăn.
Trước tình hình khó khăn về ngân sách, Phòng GDĐT đề nghị các đơn vị THCS cố gắng thu quỹ học phí năm học 2005-2006 đạt tỉ lệ 100% để một phần hoàn thành việc trích nộp 20% cho Sở Giáo dục - Đào tạo điều tiết chung cho toàn ngành; 40% để thực hiện cải cách tiền lương theo Nghị định 204/NĐ-CP và Nghị định 118/NĐ-CP của Chính phủ và 40% còn lại để cùng với ngân sách chi các khoản thường xuyên như: Điện, nước, công tác phí, hoạt động dạy và học (...). Nhận được công văn đề nghị hiệu trưởng các trường THCS triển khai thực hiện một cách nghiêm túc"...
Về việc này, thầy giáo Tô Minh Phụng, giáo viên chủ nhiệm lớp 9C của trường, bày tỏ: "Chuyện thu học phí học sinh là vấn đề rất bức xúc đối với các giáo viên chủ nhiệm! Nếu giáo viên chủ nhiệm nào thu không đạt chỉ tiêu thì những phấn đấu của họ trong năm học đó, như đăng ký giáo viên giỏi, chiến sĩ thi đua... sẽ bị cắt!
Áp lực này dẫn đến giáo viên phải tăng cường thu học phí, mà tăng cường thu đối với vùng nông thôn như ở đây thì dẫn đến việc học sinh bỏ học. Phụ huynh ở đây rất khó khăn về tiền bạc, con em đi học thiếu thốn tứ bề, trang thiết bị nhà trường cũng eo hẹp; học phí và các khoản đóng cho trường mỗi năm mỗi tăng, nên việc thu cho đúng cho đủ là vô cùng khó khăn, không thể đảm bảo... Bản thân tôi năm ngoái đã bị cắt thi đua do thu không đạt chỉ tiêu...".
Trò chuyện với nhiều giáo viên, tôi nhận thấy một thực tế trong suy nghĩ của họ: Giáo viên thành thị là "vua", giáo viên nông thôn là "tôi"! Bởi theo cô Bích Loan, "Hầu hết các trường ở thành thị, làm gì có chuyện giáo viên phải đến từng nhà để vận động con em đi học trở lại...
Rất nhiều nhà ở quê, cho con đi học không nổi, nói gì chuyện "học cua, học còng" như ở thành thị. Tụi em dạy ở đây chỉ có đồng lương chay, chứ không thể có khoản này khoản kia như giáo viên nhiều trường thành thị... Còn các khoản thu ở nhiều trường thành thị mà tôi biết, giáo viên chủ nhiệm chỉ nói ra một lần là cha mẹ nộp ro ro ngay, nhất là ở mấy trường điểm, lớp chọn...".
Đây cũng là một trong nhiều lý do để việc "xin xỏ" chuyển vùng của giáo viên trong ngành giáo dục mãi luôn là vấn đề nóng bỏng; đơn vị quản lý giáo dục nào cũng dày cộm những chồng hồ sơ của giáo viên nông thôn "chạy" chuyển về thành thị. Chỉ riêng việc này cũng là một môi trường phát sinh tiêu cực triền miên...
Vẫn biết, có không ít giáo viên vùng nông thôn tâm huyết với nghề phấn trắng bảng đen, và cái tình nghĩa thầy trò bao giờ cũng là sợi dây tươi đẹp khoả lấp bao điều, nhất là ở những vùng có truyền thống tôn trọng thầy cô, chữ nghĩa...
Tôi nói chuyện thầy cô để dễ dàng suy ra chuyện học trò và học phí: Có lẽ phải đến lúc Chính phủ, Bộ Giáo dục-Đào tạo và các cấp ngành hữu quan cần có một cuộc rà soát thật khoa học việc ưu đãi, miễn-giảm toàn diện hơn nữa học phí và các khoản đóng góp trong nhà trường vùng nông thôn, nhất là những vùng "không thuộc diện nào"...
Bài, ảnh: Hoàng Yến