Chàng thi sĩ mù xứ Nẫu và mối tình với người con gái Thái Nguyên
Mối tình giữa chàng thi sĩ mù và cô gái đến từ đất Bắc đã làm xôn xao phố phường Phú Lâm, Tuy Hòa từ mấy tháng nay. Bởi câu chuyện cứ như trong tiểu thuyết diễm tình mà lại là sự thực rành rành như biết bao mối tơ duyên khác với kết quả là những đám cưới hằng ngày diễn ra trên trái đất này. Căn nhà hai người đang ở là số 279 Nguyễn Văn Linh, khóm 1, phường Phú Lâm, thành phố Tuy Hòa, tỉnh Phú Yên. Chàng thi sĩ ấy là Lê Đình Hòa, sinh năm 1963, bị mù từ năm 1985 khi đang học năm thứ 2 Đại học Sư phạm Quy Nhơn. Và người đẹp bên anh là Trần Thị Hạnh, sinh năm 1964, quê ở Thái Nguyên, là giáo viên dạy trẻ tại trường mầm non thị trấn Chợ Giã, huyện Ba Bể, Bắc Cạn. Bắt đầu cho mối kỳ duyên này là bài báo viết về Hòa “Ta bỏ trường nhung nhớ để ngàn sau” của Trần Hoàng Nhân (tạp chí Tài Hoa Trẻ số 305 ngày 3/3/2004)… Chỉ có thơ trong đời… Cũng như nhiều sinh viên khoa văn, Hòa đã cầm bút làm thơ trong sổ tay, đọc cho bạn bè thân thiết trong những lần sinh hoạt, tâm tình. Hòa nói: “Lúc sáng mắt, mình làm thơ chơi vui vậy thôi. Còn hai mươi năm qua, thơ đã là niềm an ủi lớn nhất đối với mình…”. Tôi và nhiều anh em ở Hội Văn nghệ Phú Yên đã lâu rồi rất tâm đắc với những vần thơ của Lê Đình Hòa: Những con đường thi nhân đi qua *** Ta bỏ trường nhung nhớ để ngàn sau và gần đây là bài thơ sau ngày cưới vợ (13/8/2004): Em chúm môi măng, ta dập đầu vạn tuế Trong căn nhà nhỏ bên hẻm chợ Phú Lâm, Hòa đọc cho tôi những vần thơ tâm huyết, bài thơ nào dù có dài cách mấy, anh cũng thuộc lòng, cả thơ của nhiều tác giả khác. Nghe tôi khen về trí nhớ, Hòa phân trần: “Trước kia, nhiều chuyện phải lật sách vở, còn giờ làm thơ cứ lẩm nhẩm trong đầu là thuộc. Tại không thấy được nên buộc vậy…”. Nhìn đôi mắt mở to của Hòa và những thao tác, đi lại gọn ghẽ trong nhà, có lúc tôi cứ ngỡ anh còn sáng mắt như bao người bình thường. Và thực sự, Hòa đã “vịn câu thơ đứng dậy”, “câu thơ trong veo neo giữ phận người” như có nhà thơ đã viết. Hòa bồi hồi: “Những ngày đầu bị mù, mình như không thiết sống nữa. Gia đình, anh em bè bạn và những bài thơ đã kéo mình ở lại…”; thấm thoát đã hai mươi năm trôi qua và gia tài thơ của anh đã có gần 200 bài. Rồi chẳng bao lâu sau ngày Hòa bị mù, cha anh cũng mất vì bệnh ung thư. Mẹ Hòa, bà Huỳnh Thị Lài kể: “Vợ chồng tui có sáu con, Hòa là đứa thứ tư. Hồi nẳm, nó đang học ở Quy Nhơn thì bị mờ mắt, tui đã vét hết nhà chạy đủ nơi để cứu chữa nhưng rồiø đành nhìn con chịu cảnh mù lòa. Chớ mà nó kiên trì lắm, nó cố gắng sống đàng hoàng như người ta mà… Chồng chết, gia cảnh khổ cực trăm bề, tui cũng ráng làm lụng nuôi con”. Căn bệnh teo dây thần kinh thị giác đã xóa nhòa giấc mộng làm nghề dạy học của chàng trai Lê Đình Hòa, chỉ còn nàng Thơ ở lại cùng anh… Người đến từ nghìn trùng…
- Mình rất thích đọc sách báo, tình cờ một hôm mình đọc bài viết về anh Hòa, vì thấy đồng cảm và đang buồn nên mình viết thư chia sẻ. Rồi anh Hòa nhờ người viết thư trả lời. Các thư sau đó của mình là nói vào băng cát-xét gởi qua đường bưu điện; bởi tình cảm mình chỉ muốn riêng ảnh biết thôi. Tất cả mình đã gởi cho anh Hòa 7 thư bằng băng cat-xet. Cứ thế, chưa gặp nhau nhưng tình cảm giữa hai đứa cứ bồi thêm mỗi ngày… Rồi anh Hòa gởi cho mình một lá thư “quyết định” chuyện hôn nhân và mình đồng ý… Hòa bổ sung thêm: - Khi gởi thư “quyết định” rồi, bọn mình còn liên hệ bằng điện thoại và mình đã mời Hạnh về Tuy Hòa thăm chơi biết nhà. Thuyết phục được Hạnh nhận lời, mình rất mừng… Tôi “tra vấn” tiếp Hạnh: - Khi anh Hòa gởi “tối hậu thư”, chị quyết định khó khăn lắm không? - Tình cảm chúng mình cách trở như vậy nhưng tự nhiên lắm, thấy như ø đã tìm được người đồng điệu, dù chỉ qua những lá thư. Mình cũng suy nghĩ nhiều đêm về chuyện phải thay đổi môi trường sống và đủ thứ khác, không biết rồi ra sao nhưng mình tin vào tình yêu và ý chí vượt lên hoàn cảnh của anh Hòa… - Thế còn ý kiến phía gia đình chị? - Nhiều người trong nhà cũng cản ngăn, phân giải nhưng rồi cũng tôn trọng quyền lựa chọn và sự quyết tâm của mình. - Còn giờ chị thấy cuộc sống ở Tuy Hòa ra sao? - Nói thật, ban đầu cũng rất lo lắng nhưng quyết định đến với anh Hòa như là một định mệnh, mình như là tìm được một nửa còn lại. Vào đây rồi, mình thấy cũng rất dễ hòa nhập, gia đình anh Hòa sống rất tình cảm nên mọi chuyện rất thoải mái. Mình đang rất hạnh phúc. Tôi được biết, Hạnh cũng có làm thơ, chị viết nhiều nhất là lúc trao đổi thư từ với Hòa. Hạnh đọc mấy câu chưa bao giờ gởi đăng báo: “Con sóng nhớ vùi đầu vào bờ cát *** “Nỗi nhớ ơi sao cứ da diết mãi Trong suốt cuộc nói chuyện, tôi đã vui lây với niềm hạnh phúc như luôn ngời sáng trong mắt họ. Hòa âm trầm: “Cảm ơn ông trời, cảm ơn bạn bè đã giúp mình có được hạnh phúc hôm nay. Còn từ giờ trở đi, có được tình yêu của Hạnh, dẫu cuộc đời còn có xô đẩy đến đâu, mình cũng sẽ phấn đấu vượt qua mọi hoàn cảnh để xứng đáng với niềm tin tưởng của những người thân yêu…”. Tôi gợi chuyện yêu đương của anh trước khi gặp Hạnh thì được Hòa ôn cố tri tân: “Hồi đi học, mình cũng có chuyện yêu đương nhưng rồi cũng trôi qua theo bệnh tật. Sau đó thì mình mặc cảm người ta thương hại mình, chứ đâu muốn xây dựng với một người mù. Mình cũng ước ao có được một gia đình riêng nhưng sao khó quá. Bạn bè có dẫn giới thiệu một số cô nhưng rồi có người nặng lời làm mình rất buồn. Vậy nên mình càng ngại ngùng, cứ suốt ngày ở nhà… Còn giờ thì thơ mình đã thêm nhiều chất vui rồi”. Mong ước giữa mùa xuân - Mình biết cuộc sống không phải lúc nào cũng trôi êm đẹp nhưng bọn mình rất tin bằng sự cố gắng của hai đứa, mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Bây giờ mình cảm thấy rất hạnh phúc và sẽ phấn đấu nhiều hơn nữa để đạt những dự định tiếp theo. - Công chuyện làm ăn sắp tới của chị? - Gia đình vừa sửa san một căn phòng trong nhà để mình giữ vài đứa trẻ, kiếm thêm thu nhập. Mọi người trong xóm rất ủng hộ và với kinh nghiệm dạy mầm non, được mẹ và anh Hòa phụ giúp, mình nghĩ công việc sẽ thành công. Anh Đỗ Đình Tây, người phụ trách Chi hội Văn học nghệ thuật huyện Tuy Hòa cho biết: Lê Đình Hòa là một người giàu khả năng và nghị lực, chi hội luôn tìm cách giúp đỡ nhưng cũng rất hạn chế và chúng tôi cũng đã đề xuất với Hội VHNT Phú Yên tài trợ in cho Hòa một tập thơ riêng. Còn về chuyện in thơ trên các báo, Hòa cho biết vẫn nhờ vào những anh em quen biết là chủ yếu; giờ thì chị Hạnh đang bắt đầu chép lại thơ cho anh. Do khó khăn về đi lại, giao tiếp nên thơ của Lê Đình Hòa vẫn chưa được giới thiệu nhiều. Và một mơ ước lớn hiện nay của anh là vươn lên như bao nhiêu người tật nguyền làm nghệ thuật đã được nhắc đến nhiều trên sách báo. Kênh thông tin chủ yếu hiện nay của anh là chiếc radio thân thiết nên phần lớn thơ Hòa gởi cho đài phát thanh của tỉnh và Đài Tiếng Nói Việt Nam. Hòa nhận xét rất chi tiết và tinh tế các chương trình qua phát thanh, như chương trình nào hay, dở, một số chương trình văn nghệ cần chọn lọc bài vở kỹ hơn,... Nhà thơ Nguyễn Tường Văn, biên tập viên Đài Phát thanh Phú Yên nhận xét về thơ Hòa: “Phải nói Lê Đình Hòa là một người có tài, làm thơ rất chắc tay và khá hiện đại. Tôi đã biên tập dùng bài của Hòa khá nhiều rồi mới biết được anh bị mù. Không hẳn là chuyện tên tuổi nhưng tôi mong rằng các anh em báo chí, văn nghệ làm sao quan tâm sử dụng thơ Hòa nhiều hơn để anh có thêm niềm vui và một chút nhuận bút trong lúc gia đình anh còn khó khăn”. Riêng tôi lại thêm một lần biết rằng, tình yêu thật khó lý giải và so đo, họ đã vượt qua hàng nghìn cây số với bao nhiêu chướng ngại để đến bên nhau và họ sẽ đi chung đường dài hơn thế nữa. Xuân Ất Dậu 2005, đón cái Tết đầu tiên sau ngày cưới vợ, Lê Đình Hòa đang mong có thêm nhiều bầu bạn đến cùng anh sẻ chia những vui buồn trong đời cùng những vần thơ lung linh sức sống giữa tiết xuân đang độ nồng nàn… Hùng Phiên |