Hiển thị các bài đăng có nhãn Thơ thiếu nhi ĐÀO ĐỨC TUẤN. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Thơ thiếu nhi ĐÀO ĐỨC TUẤN. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 27 tháng 1, 2011

Phan Hoàng... phang



27.01.2011-00:35
ảnh: Nhà thơ Đào Đức Tuấn với hoa mẹ hoa con
>> Ôm tròn trái đất
>> Ngồng ngồng bay ra

NVTPHCM- Mang tâm hồn trẻ thơ, yêu trẻ thơ, nhà thơ Đào Đức Tuấn rất có duyên với những vần thơ viết cho tuổi thơ, nhất là khi hết “búm” rồi đến nhóc “cu” của anh lần lượt chào đời càng mang lại cho hồn thơ anh nhiều hứng khởi. Xuân về, hoà quyện với những vần thơ thiếu nhi của Đào Đức Tuấn, ta lâng lâng nhẹ lòng như được sống lại cái thời hồn nhiên hân hoan đầy sân áo mới… đón mừng tuổi tết. (PH)

Tuổi tết

Cái Tết qua ngõ
Hương bánh gọi vào
Vạn thọ nghiêng chào
Nôn nao ngày hội.

Đầy sân áo mới
Người lớn vui cười
Trẻ nhỏ hân hoan
Đón mừng tuổi Tết.


Vầng trăng

Trăng những đêm giữa tháng
Mẹ dồn hết cho con
Con là vầng trăng tròn
Của ấp iu mẹ ước.

Vầng trăng mẹ hao khuyết
Của một đời nuôi con
Trăng mẹ khuya mới mọc
Nên có lần con quên…


Bài hát mùa thu

Mùa thu của con
Ươm bằng màu hoa cúc
Lá rực rỡ đường con bước
Mùa thu con tới trường
Cánh cò đồng lúa thương thương
Lật trang vở
Nghe mùa thu thầm nhắc nhớ.

Trung thu mênh mông
Con xếp đèn lồng
Ngày thơ ngọt ngào chiếc bánh
Trời thu cho con đôi cánh
Bay lên thăm chị Hằng
Rồi con lại về bên mẹ
Nghe mẹ ru
Bài hát mùa thu.


Lồng đèn

Lồng đèn bé bé xinh xinh
Kết bằng hương hoa trời đất
Lồng đèn thơm mùi mật ong
Lóng lánh như ngàn con mắt.

Lồng đèn là quà Hoàng tử
Gởi tặng công chúa chị Hằng
Trung thu như ngày đám cưới
Trăng xanh ánh nến bập bùng.

Lồng đèn đung đưa đung đưa
Lồng đèn xa xưa xa xưa.


Khi mưa

Gió lùa mát rượi
Mưa kéo đến rồi
Nước tí tách rơi
Thềm nhà tạt ướt.

Mưa dệt thảm nước
Sợi dọc sợi ngang
Giọt giọt đan đan
Rải lên mái rạ.

Mưa trút rộn rã
Xối xả hàng tre
Ba lo chắn che
Má lo xếp dọn.

Vào nhà ngả nón
Má nướng bắp ngô
Em nhỏ bi bô
Cả nhà vui quá.


Cánh cò lòng mẹ

Cánh cò trong mắt mẹ
Mãi miết trên đồng làng
Dù những mai gió buốt
Dù bao trưa nắng chang.

Chiều nay mưa làm ướt
Một khoảng trời bên đông
Đôi cánh cò chập choạng
Kéo ngàn mây mênh mông.

Cánh cò về với mẹ
Theo điệu lý ngọt ngào
Nương lời ru của mẹ
Cò bay qua chiều nào.


Với còng cát

Ơ chú còng nhỏ
Tắm biển xong chưa
Sao chạy lòng vòng
Chui hang biến mất?

Còng ơi, chờ chút
Bé nói nhỏ nè
Đừng quên bạn bè
Siêng lên chơi nhé!


Hoa mẹ hoa con

Mẹ nói mẹ luôn bận
Sao mẹ lại trồng hoa
Hoa mẹ trồng đơm sáng
Cả một góc vườn nhà.

Hoa mỗi mai con hái
Cắm lên bàn của ba
Ba sẽ đỡ vất vả
Khi nhìn hoa mẹ con.

(nhavantphcm.com.vn)

Chủ Nhật, 19 tháng 12, 2010

Tập thơ dành cho con đọc



“ÔM TRÒN TRÁI ĐẤT”
BẰNG CẢM HỨNG TRẺ THƠ

Lâu lắm, tôi mới đọc được một tập thơ thiếu nhi đầy đặn. Đề tài này, bảo khó thì không hẳn, mà bảo dễ là chủ quan. Vậy thì là gì? Cảm xúc tinh khôi, vấn đề muôn thuở trong sáng tác, và đặc biệt là với sáng tác cho thiếu nhi.
Khi người ta “lớn” về mặt tuổi tác, dễ nhìn mọi vật xung quanh với cặp mắt “biết rồi, khổ lắm…”. Như vậy là hết chuyện.
Trẻ em, gì cũng lạ, và như vậy, mọi chuyện vẫn còn dài dài…
“Nhiệm vụ” của nhà thơ là “sống” với các em, chắp cho dài những câu chuyện ấy, dài về suy tưởng và dài về khám phá...
Ở một số khía cạnh, Đào Đức Tuấn đã làm được điều ấy trong tập thơ “Ôm tròn trái đất” viết cho các em.
Tập thơ 36 bài, tác giả đã dẫn dắt các em khám phá thiên nhiên (Lảnh lót, Hoa mận, Bức tranh chiều, Hạ về, Hoa bạch đàn…); khám phá cuộc sống, quê hương, tình người (Gió quê mình, Hòa âm, Vầng trán ba, Nắng hè, Hoa mẹ con, Cây khế vườn ngoại, Con phố, Lồng đèn, Đồng ca, O o, Cánh cò lòng mẹ…), và đặt biệt là khám phá tâm hồn (Đi học, Cô đi dạy, Nhớ, Tết, Mỗi mai, Mưa bên ngoại, Ôm tròn trái đất, Chuyện lạ, Đà Lạt, Khi mưa, Niềm vui, Vầng trăng, Lời ru thầm, Trưa hè, Đồng quê, Gần-xa, Tết từ cha mẹ, Bài hát mùa thu, Với còng cát, Chơi diều biển…).
Gọi là “khám phá”, thật ra cũng chỉ toàn những điều giản dị, chả to tát gì, nhưng đó là tấm lòng tác giả dành cho các em. Có những điều mà trong ngày thường, không mấy ai buồn để ý đến thì tác giả lại vân vê, nói to nói nhỏ và sau đó thì… dành tặng các em:

“Trưa hè
Chú nghé
Nghĩ gì
Cười nhe

Trưa hè
Vẫn nghe
Chị ve
Tập đọc”.
(Trưa hè)

Hoặc như, khi viết về một chú gà trống, chỉ vài lời đơn sơ nhưng cũng đã chỉ ra một thế giới quan tâm của tuổi nhỏ:
“Chắc nhiều người nghe mày
Nhưng bận không để ý
Chỉ mình tao chăm chú
Ò o, mày đừng buồn”.
(O o)
Đành rằng tuổi thơ thường trong trẻo, nhưng đôi khi cũng có những “ưu tư” có thể là lâng lâng bay bổng:
“Gió ơi, gió ơi, nhè nhẹ
Đong đưa cánh võng tuổi thơ
Mải mê lật từng trang sách
Nâng những ước mơ bay xa”.
(Gió quê mình)

“Lồng đèn là quà hoàng tử
Gởi tặng công chúa chị Hằng
Trung thu như ngày đám cưới
Trăng xanh ánh nến bập bùng”.
(Lồng đèn)

“Khi con khoe điểm tốt
Trán ba giãn thật nhiều
Ba ơi, con rất muốn
Luôn được làm ba vui”.
(Vầng trán ba)

lại cũng có thể gợn buồn:

“Nắng cứ nắng và lúa cứ xanh
Có bàn tay mẹ nâng cây lúa hát
Mùa hè của con niềm vui nhảy nhót
Mùa hè của mẹ bùn đất dãi dầu”.
(Nắng hè)

“Trăng những đêm giữa tháng
Mẹ dồn hết cho con
Con là vầng trăng tròn
Của ấp iu mẹ ước.

Vầng trăng mẹ hao khuyết
Của một đời nuôi con
Trăng mẹ khuya mới mọc
Nên có lần con quên…”
(Vầng trăng)

Cũng có một số bài, tác giả lại dành tặng cho chính tuổi thơ mình, như bài “Nhớ” chẳng hạn:

“Con đường tuổi thơ đằm đặm
Bờ lau lấp lỉnh bạn cười
Mưa rào chia hai trò chơi
Tiếc thương ngôi nhà công chúa.

Lớn lên chắc là nhớ lắm
Lời mẹ gọi ăn cơm trưa.”

Với bài “Mưa bên ngoại” cũng vậy:
“Áo cời lập cập ngoại che
Tội đứa cháu nhỏ đường xa vợi vời
Vòm tay ngoại rợp bầu trời
Mưa thành câu hát à ơi thuở nào.”
Có lẽ là viết cho mình nên Đào Đức Tuấn không ngần ngại thả vào những từ ngữ lạ tai nhưng rất gợi: đằm đặm, lấp lỉnh, vợi vời…
Nếu có ai hỏi thích bài nào nhất trong tập, tôi sẽ “bầu chọn” bài “Cây khế vườn ngoại”. Với bài này, tuổi thơ đọc cũng hợp, mà người lớn “đọc lại” cũng là một dịp quay về miền cổ tích:

“Mùa đông lá xác xơ cây
Khế vẫn giữ những cành xanh
Đợi mùa hè cho em quả ngọt.

Nắng hè nhảy nhót
Từng chùm khế chắt chiu vàng
Chim về râm ran.

Khế thay vòng tay những trưa vắng ngoại
Thương như ngôi nhà
Khế bạc khế vàng”.

Bài thơ cô đọng, súc tích, gợi được những tầng sâu với: nắng hè nhảy nhót, khế chắt chiu vàng; và khế như vòng tay ngoại, như ngôi nhà, lại cũng như bạn như bè khế bạc khế vàng. Tóm lại, ở đây, khế đã “hóa tâm hồn”!
Khép lại tập thơ, hy vọng bạn đọc nhỏ tuổi cũng sẽ bắt gặp một chút gì đó của tâm hồn mình sẻ chia cùng tác giả.

HUỲNH VĂN QUỐC

Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2008

Đồng dao cho con gái Ụt Nhựa Đào Hoàng Yến











VÈ Ị BẬY

Nghe vẻ nghe ve
Nghe vè Hoàng Yến
Ban ngày làm biếng
Ban đêm khóc nhè
Hay đái re re
Còn hay ị bậy
Ông bố thấy vậy
Đánh cho ba roi
Mấy bạn tới coi
Lêu lêu Hoàng Yến
Ban ngày làm biếng…”.


VÈ DẬY TRỄ

Ụt Ụt éc éc!

Trời đã sáng bét

Mau dậy nhanh nhanh

Rửa mặt đánh răng

Lên xe tới lớp

Vừa đi vừa đớp

Một cục xôi to

Ráng ăn cho no

Để mà học… dốt!





Thứ Tư, 25 tháng 6, 2008

Trích tập thơ ÔM TRÒN TRÁI ĐẤT

GIÓ QUÊ MÌNH

Thương sao ngọn gió ban chiều
Nghiêng trên cánh đồng năm tháng
Vỗ về bông lúa quê hương
Dãi dầu cùng mưa cùng nắng.

Thương sao ngọn gió quê nhà
Vờn lên áo nâu của chị
Dịu nỗi vất vả của cha
Lắng giọt mồ hôi trán mẹ.

Gió ơi, gió ơi, nhè nhẹ
Đong đưa cánh võng tuổi thơ.


TẾT ĐẾN

Mẹ ơi, Tết đến kìa
Trong rộn ràng hơi nếp
Cha nói: mùa xuân đẹp
Lung linh trên cành đào.

Nghe khay bánh lao xao
Bên chậu hoa vừa nở
Tết nơi bàn tay mẹ
Nơi bài thơ của cha.

Mải mê lật từng trang sách
Nâng những ước mơ bay xa.


TẾT

Cái Tết qua ngõ
Hương bánh gọi vào
Vạn thọ nghiêng chào
Nôn nao ngày hội.

Đầy sân áo mới
Người lớn vui cười
Trẻ nhỏ hân hoan
Đón mừng tuổi Tết


ÔM TRÒN TRÁI ĐẤT

Trái đất là quả bóng xanh
Rừng tràn lá non
Biển đầy ngọc bích.

Trái đất như viên bi trong veo
Lóng la lóng lánh
Anh sáng muôn màu.

Trái đất tựa một tổ chim
Nơi mọi màu da
Hát bài ca đầm ấm.

Em ước sao trái đất chúng mình
Bốn mùa hoa thắm
Em muốn ôm tròn trái đất trong vòng tay.


O… O!

O o, mày nói gì
Hôm nay Tết rồi đó
Hoa trong nhà ngoài ngõ
Bánh kẹo mừng lao xao.

Ó o, cất lên nào
Đừng sợ tiếng đường phố
Hãy gáy thật rộn rã
Thêm lời ca đêm ngày.

Chắc nhiều người nghe mày
Nhưng bận không để ý
Chỉ mình tao chăm chú
Ò o, mày đừng buồn.

Tao sẽ nghe mày luôn
Vì khi lời mày gáy
Tao thấy mừng biết mấy
Ò ó, mày hát lên!


NIỀM VUI

Niềm vui của con
Là quả bóng mẹ cho
Ngày con vào lớp Một.

Quả bóng như vầng trăng
Vành vạnh tình yêu của mẹ.

Ngày mai con lớn
Niềm vui quả bóng lăn theo suốt đời.


NHỚ

Long lanh ẩn trong chiếc lá
Tha thẩn từ màu buổi chiều
Viên bi ánh nhìn trong veo
In cả bầu trời xa thắm.

Con đường tuổi thơ đằm đặm
Bờ lau lấp lỉnh bạn cười
Mưa rào chia hai trò chơi
Tiếc thương ngôi nhà công chúa.

Lớn lên chắc là nhớ lắm
Lời mẹ gọi ăn cơm trưa.


NẮNG HÈ

Cháy lên một góc trời
Tôi biết mùa hè đã đến
Niềm vui học trò như nắng ngạt ngào
Đường xa lá hoa vẫy gọi.

Mênh mang đồng lúa nắng xanh
Có bàn tay mẹ nâng cây lúa hát
Mùa hè của con giấc mơ nhảy nhót
Mùa hè của mẹ bùn đất dãi dầu.


MƯA BÊN NGOẠI


Cháu về thăm ngoại chiều mưa
Mái tranh nho nhỏ dậu thưa ngoại cười
Hàng dừa giờ lớn thêm rồi
Dầm chân vẫy vẫy mưa rơi bạn về.

Áo cời lập cập ngoại che
Tội đứa cháu nhí đường xa vợi vời
Vòm tay ngoại rợp bầu trời
Mưa thành câu hát à ơi thuở nào.


LỒNG ĐÈN

Lồng đèn bé bé xinh xinh
Kết bằng hương hoa trời đất
Lồng đèn thơm mùi mật ong
Lóng lánh như ngàn con mắt.

Lồng đèn là quà Hoàng tử
Gởi tặng công chúa chị Hằng
Trung thu như ngày đám cưới
Trăng xanh ánh nến bập bùng.

Lồng đèn đung đưa đung đưa
Lồng đèn xa xưa xa xưa.


MỖI MAI

Mỗi sớm mai thức dậy
Thấy cây hoa đầu nhà
Nở thêm nhiều đoá mới.

Buổi sớm mai thức dậy
Nghe tiếng chim râm ran
Chắc mùa xuân vừa sang.

Rồi một mai thức dậy
Thấy bầu trời rộng hơn
Biết mình thêm một tuổi.

Tưng cơn gió vươn mình
Đón một ngày mới đến
Nhen thêm một niềm vui.

Thứ Tư, 21 tháng 5, 2008

Chùm thơ thiếu nhi ĐÀO ĐỨC TUẤN



BÀI HÁT MÀU THU

Mùa thu của con
Ươm bằng màu hoa cúc
Lá rực rỡ đường con bước
Mùa thu con tới trường
Cánh cò đồng lúa thương thương
Lật trang vở
Nghe mùa thu thầm nhắc nhớ.

Trung thu mênh mông
Con xếp đèn lồng
Ngày thơ ngọt ngào chiếc bánh
Trời thu cho con đôi cánh
Bay lên thăm chị Hằng
Rồi con lại về bên mẹ
Nghe mẹ ru
Bài hát mùa thu.


CÁNH CÒ LÒNG MẸ

Cánh cò trong mắt mẹ
Mãi miết trên đồng làng
Dù những mai gió buốt
Dù bao trưa nắng chang.

Chiều nay mưa làm ướt
Một khoảng trời bên đông
Đôi cánh cò chập choạng
Kéo ngàn mây mênh mông.

Cánh cò về với mẹ
Theo điệu lý ngọt ngào
Nương lời ru của mẹ
Cò bay qua chiều nào.



CHUYỆN LẠ

Ông nội già rồi tóc vẫn ngắn
Bông hoa sao lớn hơn thân cây
Mèo con mà râu thật dài
Nhưng mào vẫn nhỏ hơn chuột.

Còn quạt thì biết lắc đầu
Cái đèn bỗng nhiên nháy mắt
Em Cún mới sinh nói được tiếng Anh
Trái cây trong vườn cũng than “khổ quá!”.

Anh Bi chín tuổi được làm bộ đội
Chàng gà thấy vậy kêu lên “ô!ô”
Riêng mùa nghỉ hè trùng tên với má,…

Nhà bé bao nhiêu chuuyện lạ
Không tin cứ đến mà xem!



ĐỒNG QUÊ

Tiếng dế rỉ tai nhau
Dàn đồng ca chân sóng
Bờ bãi xa lồng lộng
Lúa chen vai rì rào.

Ban ngày xanh trong nắng
Đêm về áo toả hương
Ban ngày bận làm hạt
Đêm về nhâm giọt sương.

Con mắt lúa mơ màng
Khép đòng là lúa ngủ
Đứng đợi mùa gặt sang
Vui vạn con mắt vàng.



LẢNH LÓT

Nắng sớm
Tưng búi
Long lanh.

Đong đưa
Hạt sương
Ngũ sắc.

Bờ cây
Cuộn lá
Mơ màng.

Lảnh lót
Bầy chim
Thức giấc.



GẦN, XA


Người lớn
Ở bên nhau
Thường giận dỗi.

Còn bé
Không muốn xa ai cả

Ba
Anh
Chị
Và hết mọi người.

(ảnh: Hoàng Yến)

PHAM DUY hầu kí

  "HỌC NHƯ THỂ CHẲNG DÀI LÂU... " (Đọc Hồi ký Phạm Duy 2)    Tôi chưa định viết những dòng dưới đây trong vài bài ghi chép khi đọc...