truyện ngắn BÙI VĂN TUẤNChửa hoang
Ngồi thu mình vào sát góc bàn trong một quán nhậu trên đường Vĩnh Khánh quận tư, thỉnh thoảng ả đưa tay xoa xoa cái bụng đang ngày càng nhô cao, giấu dưới chiếc áo rộng thùng thình. Mắt nhìn chằm chằm vào cái mạng nhện đang giăng ngang trên trần nhà cũ kỹ. Khuôn mặt hốc hác của người đã nhiều đêm không ngủ, hai gò má nhô cao trên cặp mắt ngầu ngầu, dài dại được tô bởi lớp kem dày nhưng không sao che hết những vết bầm tím rịm.
Ả mới vừa bị đánh hôm qua. Với ả, đây không phải là lần đầu mà thời gian gần đây nó thường xảy ra như cơm bữa. Không ai biết ả nghĩ gì nhưng lâu lâu người ta thấy ả đưa tay lên quẹt nước mắt. Ả tủi thân? Ả hận đời? Hay ả xót xa cho cái bào thai bé nhỏ, sợ khi nó ra đời không có họ cha để đặt mà người đời thường gọi chửa hoang.
Tác giả cái bào thai đó là một gã trung niên tên Dậu làm nghề cò đất. Gã có dáng người hơi thấp, mặt mày trơ trơ như đá lót đường. Gã thường chạy chiếc xe Dylan và đi đôi dép Lào lẹp xẹp. Gã thường ghé đến quán vào giấc nửa đêm, có lẽ chờ cho thực khách ra về vì ngại mọi người dòm ngó. Từ khi đưa ả đến gởi ở đây (chủ quán vốn là người bạn già của gã vừa mới sang lại từ tay bà tư Lẹ chừng nửa tháng), trong vòng một tuần mà không dưới hai lần người ta nhìn thấy gã đánh đập, chửi bới, lôi kéo ả xềnh xệch từ trong ra ngoài như lôi một món đồ thừa trong nhà vứt đi cho rảnh nợ. Thực khách và mọi người xung quanh không ai thèm đếm xỉa. Người ta còn lạ gì cái cảnh đánh lộn, chửi bới nhau ở cái quán này vốn trước đây xảy ra hà rầm, nhất là bà chủ cũ với người tình hờ làm tiệm kiếng nhôm cách nhau chỉ có con đường.
Đêm nay, người ta nhìn thấy gã đến quán sớm hơn nhưng không ở lại lâu như mọi khi. Gã mở cửa tiến lại gần chỗ ả đang ngồi, đặt cái vai li Trung Quốc to đùng xuống đất, tay thò vào túi rút ra xấp giấy bạc hai mươi triệu đồng mới tinh, ném vào mặt ả:
- Tiền và đồ đạc đây, mày biến về quê cho khỏi mắt tao, đồ con đĩ! Bao nhiêu tiền đó tao nghĩ đủ cho mày sống dư dã đến ngày đẻ con. Đừng bao giờ lên đây tìm tao nữa… nhớ chưa?
Rồi không chờ ả nói lại nửa lời, gã quày vã bỏ đi. Còn ả ngồi thu lu, bất động. Chỗ ả ngả lưng là một góc nhỏ phía sau quầy thu tiền, nơi mà trước đây dành cho em út thay áo quần dã chiến. Hoặc ở trên gác xép có chừa một cái phòng nhỏ dành cho nhân viên nghỉ lại. Quán được thuê lại từ căn nhà cấp bốn cũ sì, sơn phết sơ sài và gắn thêm vài cái máy lạnh se-cân-hen. Dưới đất đặt được năm cái bàn và nhà bếp. Trên gác lửng được che chắn kỹ càng bằng tấm vách kiếng nhôm và chỉ dành riêng cho những tay ham của lạ. Quán rộng chừng bốn chục mét vuông mà trước đây dưới tay bà Tư Lẹ lúc nào cũng không dưới mười đào phục vụ. Đào ở đây thuộc loại rẻ tiền, đa phần là bà giá một hai con nhưng còn ngọt nước. Có người bị dạt về từ những cuộc mua bán hôn nhân với Đài Loan, Hàn Quốc. Có người đến từ những hòan cảnh khó khăn thật sự, song đa phần là hệ quả của những cuộc tình hờ. Ả cũng không ngọai lệ!?
Hôm nay quán ế một cách lạ thường, từ sáng đến tối mà chỉ có được vài bàn loe hoe. Chắc sắp đến Tết… Đêm cuối đông trời hơi lạnh. Mười một giờ, đường vắng người. Tiếng nhạc eo éo của mấy quán cà phê cũng tắt tự bao giờ. Ả vẫn ngồi đó. Dưới chân ả bây giờ là một mớ lộn xộn của vỏ đậu luộc, vỏ trái cây và một mớ vỏ chai bia nằm lăn lóc. Ả đã uống! Và đây cũng là thói quen mỗi khi ả có tâm trạng buồn bực trong mình. Nhưng riêng đêm nay thì khác? Không phải là sự bực dọc bình thường mà là một nỗi đau, một nỗi tủi nhục ê chề, một sự phản bội khủng khiếp đối với gia đình, đối với mẹ cha người đã sinh ra ả. Ả sợ và kinh tởm chính bản thân mình. Tất cả những quá khứ trong đời đã bắt đầu vây quần lấy ả một cách không đầu, không đuôi, lộn xộn. Ả vò đầu bứt tóc, ả hét lên, ả khóc rồi ả cười như một người tâm thần đang lên cơn. Nghe tiếng la, ở dưới bếp chị Duyên già chạy lên giỗ dành:
- Thôi đi cưng, đừng khóc nữa! Chuyện đâu còn có đó, tất cả rồi sẽ qua thôi mà. Nghe chị đi ngủ đi, sáng mai rồi hãy tính. Cái thứ đàn ông đó sớm muộn gì cũng bị trời tru đất diệt hà…
Ả càng khóc dữ, như mưa, như bão. Ả nhớ mẹ! Ả ước gì bây giờ có mẹ ở đây. Ả nấc lên từng tiếng:
- Em… không sao đâu. Chị cứ… đi đi...
Ả lại bụm ly bia uống một hơi dài và ra chiều suy nghĩ…
Ở dưới nhà, cô Tuyền với lên:
- Giờ này mà ông ngọai chủ quán còn chưa tới, thôi chị Duyên sửa soạn đưa ông Táo đi!
- Ờ… thôi em ngồi đây, đừng uống nữa…
Mọi việc đã xong, chị Duyên bưng dĩa bánh lên đặt trên bàn, lấy đưa cho ả một cái và nói:
- Nào, bây giờ kể cho chị nghe đi! Có những chuyện mình không nên giấu kín trong lòng, em cứ nói hết ra rồi sẽ thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn.
Từ khi được gởi đến ở đây cho tới giờ, ả có khi nào ngồi nói chuyện cùng với mấy chị em trong quán đâu. Đây cũng là dịp tốt để chị em tâm sự, hiểu và dễ thông cảm cho nhau hơn. Thật tình trong mười ngày nay chị Duyên và hai cô trong quán cũng chỉ biết lơ mơ ả là người đồng hương nhưng không biết ở huyện nào. Chỉ biết ả được đưa đến đây với cái túi xách nhỏ đựng mấy bộ đồ cùng với cái bụng bầu chừng năm tháng tuổi. Dưới nhà hai cô không ngủ được nên cũng lên nghe ả bắt đầu kể chuyện. Với cặp mắt ngầu ngầu, dài dại đó bây giờ lại thêm lờ đờ bởi hơi men, ả nhìn bâng quơ vào khỏang không rồi bắt đầu kể về cuộc đời của ả.
- Bèo dạt mây trôi, đời em rồi sẽ đi đến đâu hả anh Cường? Aû bắt đầu bằng một câu mà dường như vừa than thân trách phận và cũng vừa trách móc về một người đàn ông nào đó.
Cách đây năm năm, từ một xóm nghèo ở Chợ Lách - Bến Tre, em trốn chạy gia đình trong một đêm mưa bão, cũng như trốn chạy cuộc hôn nhân mua bán với một người Đài Loan xa lạ để đổi lấy hai chục triệu đồng. Cũng từ đó bắt đầu một cuộc kiếm tìm dai dẳng về mối tình đầu dang dở. Em và anh ấy yêu nhau tưởng chừng như trời sanh ra để trở thành một đôi giai ngẫu. Chúng em lớn lên cùng làng từ thuở nhỏ, từ thời còn hái hoa bắt bướm sau hè. Gần nhà nhưng xa ngõ, nhà anh ở phía sau vườn nhà em nhưng muốn đến phải lần qua hai con hẻm. Chúng em học cùng lớp, hàng ngày anh thường đạp xe đèo em đến trường. Tình cảm giữa hai gia đình vì thế ngày càng gắn bó hơn. Chúng em luôn ở bên nhau, thỉnh thỏang vào những ngày nghỉ em hay chạy qua giúp mẹ anh gói bánh chưng để bán. Mẹ anh rất thương em và xem em như con cái trong nhà. Anh cũng vậy! Những lúc rảnh anh cũng thường sang nhà giúp ba em trồng cái cây, đào cái ao nuôi cá hay đánh với nhau vài ván cờ. Tụi em thân đến mức nhiều khi nghe người lớn tính đến cả chuyện tương lai cho hai đứa sau này. Anh ấy là con trai lớn trong gia đình, sau anh còn có ba người em nhỏ. Còn em cũng là chị gái lớn của hai đứa em, thằng Thân và con Aùi. Khi chuẩn bị bước sang lớp mười hai, đùng một cái ba anh đột ngột qua đời vì tai nạn giao thông. Mẹ và anh đau khổ đến tột cùng. Mất ba, gia đình anh vốn đã khó nay lại càng khó khăn hơn. Anh nghỉ học phụ giúp mẹ lo cho mấy đứa em được vui vẻ cắp sách đến trường. Một sự hy sinh cao cả. Nó lấy đi ở anh ước mơ trở thành kỹ sư nông nghiệp giỏi, mai sau về phục vụ lại trên chính quê hương mình. Từ đó em cũng thường xuyên đến nhà anh hơn, để an ủi mẹ, để bù đắp phần nào nỗi đau mất mát của gia đình. Và cũng từ đó anh trở thành một con người khác hòan tòan: Anh hay ngồi tư lự một mình, tự ti với bản thân, anh trở nên ít nói và không còn cởi mở yêu đời như ngày trước. Nhưng với em, anh luôn là người mà em yêu thương nhất dù trong mọi hòan cảnh. Thương anh nhưng em không biết làm sao để giúp anh trở lại con người bình thường vốn thuộc về anh trước đóù. Con đường đến trường bây giờ như xa hơn, như đơn độc hơn vì không còn bóng anh cùng đồng hành ngày hai lần lên đó. Em không còn động cơ để học… Cuối năm thi rớt tốt nghiệp, bị gia đình la mắng, nhưng anh thì lại trách mình đã làm liên lụy đến em, anh thật không xứng đáng với tình cảm cao quý mà em ban cho. Em không buồn trách mình, không trách ai cả mà chỉ trách ông trời sao quá bất công với anh ấy… Và chúng em đã yêu nhau…
Sau ngày đó, tình yêu của tụi em luôn bị đe dọa vì mụ ta thường hay đến nói chuyện với mẹ em. Linh tính mách bảo chuyện chẳng lành, em thúc anh ấy đưa mẹ đến nhà xin cưới hỏi nhưng không còn kịp nữa. Mẹ hứa gả em cho Đài Loan và đã nhận tiền đặt cọc của mụ rồi. Em tức tưởi. Em không buồn cha mẹ, em chỉ trách cái nghèo đã bán rẻ đi nhân phẩm. Em tìm đến anh trong đêm, em tựa vào lòng anh, cần hơi thở ấm áp ở anh, cần đến sự che chở của anh và…và em đã trao anh cái quý nhất của đời người con gái.
Nhìn đám lục bình lững lờ trôi em hỏi:
- Cuộc đời em rồi sẽ trôi dạt về đâu hả anh? Xiết chặt em vào lòng anh nói:
- Em sẽ không trôi đi đâu cả! Anh sẽ giữ lấy em… Em là của anh! - Ngập ngừng một hồi lâu, anh nói tiếp: - Ngày mai chúng mình bỏ quê lên Sài Gòn? Anh sẽ nhờ người quen đang làm giám sát xây dựng khu nhà cao tầng ở quận bảy giúp đỡ…
- Không được đâu anh! Em vẫn còn cha mẹ, họ sẽ ra sao? Xóm làng nghĩ sao về chuyện mình bỏ đi? Rồi họ bảo em là đồ hư đốn, cái thứ bỏ nhà theo trai. Rồi gia đình em biết sống ra sao… Em không muốn họ phải gánh chịu những tủi nhục mà em gây ra. Không! Em không đi…
Hai ngày sau, em mới hay tin anh đã bỏ nhà ra đi biệt tăm. Ba tháng trôi qua, định mệnh cuộc đời em cuối cùng cũng đến ngày phán quyết. Đám cưới của em với người Đài Loan đã được tiến hành. Mặc trên người chiếc soa-rê màu trắng, bỗng dưng em thấy nhớ anh ấy vô cùng, cái cảm giác đê mê với hơi ấm nồng nàn mà anh cho như vẫn còn đọng trên da thịt. Nhớ ánh mắt anh nhìn em như van lơn, nhớ hai giọt nước mắt lăn dài trên mặt anh khi nghe em từ chối. Tất cả mọi thứ từ những cử chỉ hành động đến cảm giác bỗng chốc quay về trong tâm trí em, nó thầm nhắc em phải biết làm gì… Nhìn bản mặt trơ trẽn của người đàn ông mà em sắp phải ăn nằm, bỗng nhiên thấy người ơn ớn và lành lạnh. Nghĩ lại biết bao nhiêu cô gái ở đây qua đó làm nô lệ tình dục, làm vợ cho cả gia đình từ già đến trẻ. Những người đó ra đi không mong được ngày trở lại. Em sợ nhất là nỗi nhớ nhà, nỗi nhớ quê hương da diết: nơi đã nuôi lớn khôn em, nơi có con sông tắm mát đời em, nơi đã cho em biết bao kỷ niệm vui buồn của tuổi thơ, nơi có anh đã cho em nụ hôn đầu cháy bỏng. Nơi còn có mẹ có cha, nơi còn có hai em chờ chị chỉ bài khi đêm xuống… Ký ức từ mọi hướng cứ tràn về hội tụ trong em, nó tạo thành một sức hút mãnh liệt đã kéo bật em ra khỏi cuộc hôn nhân bệnh họan này. Em phản xạ như một người mộng du, em trút bỏ mọi thứ và vội vã ra đi khi đám cưới chưa kịp làm lễ bái đường. Trên trời mây đen vần vũ…sấm chớp giật liên hồi… Bão đã đến ???
Em gõ cửa hầu hết các công ty trong khu chế xuất Tân Thuận nhưng không xin được việc làm vì thiếu hồ sơ lý lịch. Cũng may có chị bán nước tốt bụng ven đường giới thiệu, em đến phụ bán cà phê cho quán Đêm Đông bên đường và ngụ luôn ở đóù. Trong suốt gần một năm trời, những lúc rảnh rỗi, em lang thang đi hết từ công trình này đến công trình khác trong khu đô thị Phú Mỹ Hưng để tìm anh ấy. Những hy vọng cho dù rất mỏng manh cuối cùng cũng tan biến dần theo năm tháng. Anh vẫn biệt vô âm tín. Chán nản! Em chuyển qua làm phục vụ cho một nhà hàng Karaoke trên đường Trần Xuân Sọan và sa lầy luôn ở đó. Những cuộc vui thâu đêm suốt sáng, những trận say bí tỉ, những cuộc hoan lạc tầm thường kéo dài dằng dặc, những trò đỏ đen, tình tiền … Đã biến em thành một cô gái giang hồ, dân chơi thứ thiệt. Chỉ có vài năm, mà những tệ nạn đen tối của xã hội đã biến em thành một con người khác. Cái ngây thơ, hồn nhiên trong trắng không còn. Thay vào đó bằng sự đanh đá, xảo quyệt và bất cần đời. Cái đẹp mặn mòi của người con miền sông nước đã tan đi đâu mất, thay vào đó bằng những lớp son phấn rẻ tiền và một cái thân tàn ma dại. Chỉ mới hai lăm tuổi thôi, cái tuổi mà lẽ ra giờ này đang tận hưởng tất cả những niềm vui, niềm hạnh phúc gia đình bên chồng và con cái. Nhưng em thì sao? Em đã không còn gì để mất. Và em gặp gã…
Gã đã có vợ cùng ba người con gái. Thoạt đầu, gã rất thích em, chiều em đủ điều từ cái ăn đến cái mặc. Em biết điều đó, em biết gã làm vậy vì muốn gì ở em? Em biết gã cho em một thứ tình yêu mà nơi đó không có chỗ cho thuyền đến đậu. Có còn hơn không! Mặc kệ? Em chấp nhận theo gã, làm bé cho gã, làm cho gã dịu đi mỗi khi nhục dục trong người nổi lên lồng lộn. Em được gì? Em được gã cho tiền, cho ăn, cho mặc, cho một cái gia đình hờ, cho một cuộc hôn nhân vụng trộm. Còn gã được gì? Gã được thỏa mãn bên em mỗi khi gã muốn, gã lấy em thay cho bà vợ béo đã đến tuổi mãn kinh để giao du với đám bạn bè chiến hữu. Và cái chính là gã muốn có một đứa con trai để nối dõi tông đường.
Ba tháng sau khi về ở chung với gã, em báo là đã có thai, gã mừng nhảy cẫn lên như cá gặp nước. Gã ôm chầm lấy em, gã cảm ơn em và cầu mong em sớm cho gã một đứa con trai như mong muốn. Trong phút chốc em cũng cảm thấy trong người lâng lâng hạnh phúc. Giá như nó là một gia đình thật sự để em làm lại từ đầu. Gã hứa sẽ cưới em, sẽ chính thức đưa mẹ con em về thay cho vị trí của bà vợ già mấy mươi năm ghẻ lạnh. Gã hứa và hứa rất nhiều…Từ đó nhen nhúm trong em một tia hy vọng, em đi chùa, em cầu xin bà hộ cho em tọai nguyện…
Nhưng không, ông trời đã trừng phạt em! Một chút hy vọng nhỏ nhoi chưa kịp đến thì bà vợ gã đã phát hiện ra em, còn biết em đang có thai với gã. Bà ta lồng lên như con hổ cái khi sắp bị đồng lọai bắt mất con. Mụ túm tóc lôi em ra đường, mụ đánh đập túi bụi vào đầu, vào bụng, vào phần dưới cũa em. Đơn độc một mình giữa bầy sói, em lạy lục van xin mụ cho mẹ con em được lành lặn mà ra đi. Nhưng mụ đâu có nghe và làm như chưa hả cơn giận, mụ bắt đầu ra tay cấu xé, không còn mảnh vải che thân, em trần truồng như nhộng. Chưa đã, mụ tiếp tục đánh chửi và gào thét. Em ngất đi khi nào không biết. Tỉnh dậy thấy mình đang ngồi trên xe taxi với gã đi đến nơi này. Cũng may nhờ mấy chị ở đây thương tình, nếu không em cũng không biết mình sẽ ra sao? Em cảm ơn chị rất nhiều.
- Còn gã đối xử với em ra sao? - Chị Duyên chợt hỏi.
- Gã xin lỗi em, vờ lấy làm tiếc về chuyện đó. Giá như có gã ở nhà thì không nên nỗi. Nói thế nhưng em đâu có tin gì ở gã! Em biết bọn đàn ông thường là vậy mà... Đau đớn vì bị mụ đánh, xấu hổ vì bị làm nhục giữa đường, em rắp tâm mượn tay gã trả thù.
Khi đến đây được hai ngày, em âm thầm đi siêu âm và mong nó sẽ là đứa con trai. Tới lúc đó mọi nỗi uất ức trong em sẽ được giải tỏa, em sẽ có tất cả, mụ cho em những gì em hứa sẽ trả lại gấp mười lần như thế… Đúng là người tính không bằng trời tính. Nó là con gái. Thế là hết! Một mái ấm gia đình trong mơ như tan chảy, lòng thù hận, sự kêu ngạo, sự nhục nhã ê chề và nỗi xót xa… tất cả như đã an bài. Xã hội không có chỗ cho mọi thủ đọan đê hèn tồn tại. Đổi ngôi ư? Thay thế vị trí của bà ta ư? Phá vỡ cái hạnh phúc gia đình mà mấy mươi năm người ta nâng niu và trân trọng? Không bao giờ, nhớ chưa? Mày nhớ chưa hả Thúy! Mày không được xen vào hạnh phúc của người khác. Hãy xem lại mày đi? Mày là hạng người nào chứ! Một con đĩ không hơn không kém..?
Không thể giấu được lâu chuyện này với gã. Hai hôm sau gã đến đây với bộ dạng chệnh choạng, mặt mũi đỏ kè, người đầy hơi men nồng nặc. Gã mắng chửi lung tung, gã đập phá, gã la hét, rồi gã uống. Tiếp đến thì gã khóc hu hu, gã rên xiết, gã lại cười hô hố, gã trợn mắt nhìn em, gã đánh và bóp cổ em… Gã điên thật rồi, tất cả niềm tin mà gã kỳ vọng ở em đều tan biến. Hết rồi, gã mất hết tất cả, mất luôn cái tên gọi “ba thằng Bi” mà gã hằng mong đến tội nghiệp. Gã nói xàm xàm… rồi thất thểu ra đi.
Buông…buông...buông…! Tiếng chuông từ chùa Liên Hoa vọng ra, báo hiệu bước sang một ngày mới. Nó thức tỉnh mọi người và kéo họ ra khỏi cái ma trận tình tiền để trở về hiện thực. Bên ngoài, tiếng còi xe inh ỏi. Chị Duyên phụ ả một tay đưa đồ đạc ra xe và không quên chúc ả lên đường bình an vô sự. Ả đưa tay vẫy vẫy chào từ biệt mọi người như tỏ lòng biết ơn. Chiếc xe chạy xa dần, xa dần và mất hút trong màn đêm…
Buông…buông….buông…!
Saigon ngày 28/10/2008 ĐÈN ĐỎ
Quớ bà con ơi… bác Thừa ơi! Cứu dùm má con…má con sắp chết rồi. Thằng Dện hốt hỏang chạy về hướng nhà ông trưởng thôn, vừa thở vừa la. Đang ôm vợ ngủ say, ông trưởng thôn liền bật dậy, chạy ra mở cửa và hỏi:
- Có chuyện gì mà nửa đêm gõ cửa la lối om sòm vậy Dện?
Thằng Dện đưa tay quẹt ngang qua khuôn mặt dem dúa đầy mồ hôi, run run nói:
- Dạ…dạ… bác Thừa đến cứu dùm má con… chớ ba con đi nhậu về quýnh má con hồi nãy giờ chắc chết quá. Con xin bác!
Thằng Dện vừa nói dứt câu ông liền quay vào nhà. Không kịp mặc cái quần, ông xỏ vội chiếc áo thun mắc ngay cạnh tủ, tiện tay với lấy cuốn sổ chạy ngay đến nhà vợ chồng thằng Beo con Mển. Vừa đến nơi, ông thấy bà con tụ tập lại khá đông, xí xô xí xà ỏm cả góc làng. Lách qua đám đông, vô tới sân ông tằng hắng mấy tiếng rồi nghiêm giọng hỏi:
- Thằng Beo, con Mển đâu? Sao vợ chồng bay đánh nhau? Chuyện đầu đuôi ra sao, kể khúc giữa cho tao nghe coi?
Nghe vậy thằng Beo nhướng nhướng cặp mắt đỏ kè nhìn về phía ông trưởng thôn, lè nhè nói:
- Tại… tại con vợ tôi nó… nó không cho tôi chạy xe vào phòng.
- Xe cộ gì mà chạy vào phòng? - Ông trưởng thôn quát lên! Tao chưa nói chuyện với mày? Anh em tụi bay tòan là Cọp, Hổ, Beo hung hăng nổi tiếng quýnh vợ cả thôn này ai mà không biết. Tao hỏi con vợ mày kìa? Con Mển đâu?
Nghe gọi tới tên mình, con Mển từ trong buồng chun ra với bộ mặt tái xanh, hai con mắt tím bầm, ậm ự:
- Dạ… dạ, em đây anh Thừa. Mong anh giúp em, đem nhốt thằng chả đi chớ em chịu hết xiết rồi! Mẹ con em đội ơn anh suốt đời.
Ông trưởng thôn có vẻ cảm thông với con vợ hơn nên xuống giọng nói:
- Được rồi tao sẽ giúp! Mà chuyện ra sao nói đi tao mới xử được? Tụi bay thiệt là…
Con Mển phần nào lấy lại được bình tĩnh, kêu thằng Dện đưa cho ly nước uống thấm giọng rồi chậm rãi nói:
- Dạ, chuyện là như dầy: Cách đây chừng hơn ba tháng, khi em mới vừa đẻ con Bông thì có đoàn cán bộ ở trên xã xuống. Họ làm ở phòng kế họach hóa gia đình. Biết vợ chồng em sinh đẻ vượt định mức cho phép, nên họ mới xuống làm công tác tư tưởng.
- Thì đúng rồi còn gì? Vợ chồng bay mới có ba mươi tuổi, lấy nhau chưa được bảy năm mà đã có tới bốn đứa rồi. Ba đứa thằng Dện; thằng Đốm, con Mực chưa đủ sao mà còn đẻ thêm con Bông nữa? - Ông trưởng thôn phân trần.
- Dạ biết! Nhưng em tính đẻ thêm con Bông là để gỡ gạt, mai mốt lớn lên nó làm kỹ sư bác sĩ, chứ em đâu có ngờ cả bốn đứa đều đi bốc bộc hết trơn hết trọi vầy nè! -Con Mển lầm bầm nói.
Ông trưởng thôn bắt đầu bực mình lớn tiếng: - Bay nói thẳng vào vấn đề đi? Nguyên nhân sao mà thằng Beo quýnh mày? Cứ vòng vo hoài làm sao tao xử?
Bên ngòai bà con đứng xem cũng bắt đầu xì xầm:
- Đúng rồi đó trưởng thôn ơi, tụi nó còn vòng vo thì cho nó chết, thôi bà con mình về. Ông trưởng thôn quay ra bên ngòai bảo:
- Xin bà con hãy bình tĩnh, giữ im lặng cho tôi làm việc - Nói xong ông quay sang con Mển:
- Bay nói cái gì con cái lớn lên làm kỹ sư, bác sĩ với bốc bộc, nó có liên quan gì tới chuyện này không?
- Dạ có chứ, chuyện là vầy! Con Mển bắt đầu kể:
Lúc tụi em mới cưới nhau, vợ chồng ra nhà ông hai Mẹo cắt lúa mướn. Em thấy nhà ổâng giàu cóù, ruộng đất quá chừng, con cái tòan làm kỹ sư, bác sĩ. Em tò mò hỏi, nên anh Dế cắt lúa chung mới kể: Hồi còn làm ruộng gần nhà ông hai Mẹo, tao hay vô nhà ổng xin nước uống. Một bữa tao thấy ổng với ông bạn ở dưới thị xã lên chơi, hai người vừa ngồi đánh cờ vừa lai rai tán gẩu. Tao nghe ổng nói với ông hai Mẹo rằng: Ông muốn con ông mai mốt lớn lên làm kỹ sư, bác sĩ thì cái lúc đó ông cày cạn cạn thôi, chứ cày sâu quá thì chỉ có nước mà đi bốc bộc. Nói đến đó cả đám đông ôm bụng mà cười rần rần. Nghe vậy em tưởng thật, về nhà bắt đầu thực hành với ổng. Lúc mới bắt đầu cày ổng hứa chắc như đinh đóng cột:” Kỳ này con mình sẽ làm bác sĩ, kỹ sư là cái chắc!” nhưng tới lúc nó chuẩn bị đi thi, tự dưng ổng hét lên: “ Không… không có bác sĩ, kỹ sư gì hết! Chuyến này tao cho mày bốc bộc luôn! Đến nước này chỉ có trời mới cản nổi ổng, còn em cũng chỉ biết nằm nhắm mắt đưa chân, hồi lâu giựt lên bần bật mấy cái… rồi bị bịnh đầy hơi luôn cho tới khi đẻ ra thằng Dện. Đến lượt thằng Đốm, con Mực cũng vậy! Dù có quyết tâm đến đâu, tụi nó cũng chỉ đứng ở cổng trường nhìn vô tiếc rẻ như anh nó. Tức không chịu được? Đến lượt con Bông em thủ sẵn cái náp chêm vào cẩn thận. Vậy mà khi con bò nằm lăn ra thở, nhìn lại cái náp mất tiêu từ lúc nào. Số em chỉ có thế!
Con Mển vừa kể xong, bà con đáp lại bằng một trận cười rồ rồ. Ông trưởng thôn không nhịn được, định quay mặt bỏ đi. Nhưng chợt nhớ ra điều gì, ông quay lại hỏi:
- Việc vợ chồng bay quýnh nhau tối nay, có liên quan gì tới chuyện đó không?
- Dạ… dạ có! Anh bình tĩnh, em xin kể tiếp khúc giữa cho anh nghe!
Con Mển kêu thằng Dện đưa thêm ly nước nữa, nó uống cái ực rồi nói tiếp.
Lúc đó đoàn cán bộ bảo em không được đẻ nữa và buộc phải đặt vòng. Sau đó ít hôm, em lên bệnh xá làm theo yêu cầu của họ. Khổ nỗi em bị dị ứng với mấy thứ này nên thất bại. Họ đành phải thuyết phục ông Beo đi thiến, bằng cách thắt ống dẫn tinh. Nghe họ nói vậy, em liền phản đối kịch liệt. Em sợ ổng bị thắt lâu ngày, nó tồn lên tới não làm cho khùng khùng, man man thì khốn. Cuối cùng, đoàn cán bộ dạy em cách tránh thai bằng phương pháp tự nhiên không dùng thuốc, phương pháp Ogyno. Họ dặn vào những ngày đầu và cuối kỳ của phụ nữ thì không sao, còn nằm ở quãng giữa giữa thì nên tránh. Nghe đến đó em mừng rơn và thống nhất với ổng rằng: Hễ bữa nào thấy tui treo bóng đèn xanh trước cửa buồng thì ông cứ thỏai mái. Ngược lại, khi thấy đèn đỏ thì ông ra ngủ với tụi thằng Dện con Mực cho chắc ăn.
Theo lệ, tối nay em treo đèn đỏ báo hiệu. Vậy mà ổng đi nhậu về không biết ăn phải cái pín dê, pín bò hay uống trúng rượu ngọc dương ngọc hòang gì đó, mà ổng xông vào đạp cửa ầm ầm. Khi cửa vừa mới bung ra em bảo:
- Ơ ! Đang đèn đỏ nghe cha nội, không được vào?
Không thấy động tĩnh, một hồi lâu em nghe tiếng bóng đèn nổ cái bụp. Ổng la lên: - Đèn đỏ tắt rồi! Tới luôn bác tài…khà khà… Thế là ổng phi ngay chiếc xe bò chở rơm lên người em. Em cố ra sức chống cự, lật chiếc xe bò xuống thì bị ổng cho một trận tơi bời hoa lá…
Nghe đến đây, cả xóm ngày mai không phải nấu cơm, vì bà con đã cười no cho tới ngày mốt. Mấy cô gái mới lớn nghe vậy mắc cỡ, rủ nhau chạy ra ngòai tủm tỉm. Ông trưởng thôn như trúng một đòn chí mạng, phán:
- Thằng Beo đâu, mày biết tội của mày chưa? Chỉ cần ghép vào cái tội danh bạo hành gia đình, đánh người gây thương tích thôi thì cũng đủ xé lịch mỏi tay rồi đó nghe mậy. Chạy đi mua dầu về thoa cho vợ mày! Sáng mai tỉnh táo, làm bản tường trình đem ra tao xử!
Thằng Beo cúi đầu dạ…dạ, em đi ngay. Quay qua con Mển, ông nói:
- Con Mển bây giờ yên tâm mà đi ngủ! Không cần phải lo treo đèn xanh đèn đỏ gì nữa hết. Tí nữa tao báo nhà đèn cúp điện cho tới sáng mai luôn.
Nghe ông phán, bà con xung quanh vỗ tay tán thưởng rào rào: - Đúng là xử án như thần...
Theo thói quen, ông lấy cuốn sổ ra ghi: Hôm nay, lúc 21h30 ngày 15 tháng 10 năm 2008, thằng Beo nó quýnh vợ vì lý do con Mển không cho nó làm chuyện ấy..ấy.!? Ông chép miệng mấy cái rồi vội vàng về nhà ôm vợ ngủ tiếp. Nằm bên vợ mà ông cứ tủm tỉm cười một mình, bà vợ tức quá gặng hỏi:
- Ông xử vụ đó ra sao mà về cứ cười hòai vậy?
Ông trưởng thôn ừ ừ …thì chuyện là vầy…nhưng ... nhưng… thôi! Ngu sao tôi kể…
Saigon, ngày 22/10/2008
Bùi Văn Tuấn